"Sao thây Phó lại ở đây vậy?" Sở Dung nhận lấy bó hoa của thây Phó rồi hỏi: "Hoa này là?" Chắc không phải mua riêng cho Niên Niên đâu nhỉ, có thể là thây Phó mang tới thăm bạn của mình chăng? "Tôi nghe giáo viên ngữ văn của Phó Niên nói rằng cậu bé thích hoa loa kèn trắng." Thây Phó mỉm cười nhẹ nhàng: "Nên tôi đã mua vội một bó.' 'À.." Sở Dung gật đầu mang theo chút ẩn ý, vấn đề không phải Niên Niên thích hoa gì, mà là tại sao thầy Phó lại biết Niên Niên nằm viện? Bọn họ cũng mới tới bệnh viện chưa được bao lâu, thế mà tốc độ của thây Phó lại nhanh như là lắp camera theo dõi trên người họ. Phó Dư thì thâm: "Chú ơi, anh không thích hoa lắm." Không phải hoa nào cậu cũng thích, chỉ thích những loại có thể kết trái.

Nghe vậy, Sở Dung thản nhiên đẩy bó hoa xa hơn một chút. "Thây Phó đặc biệt đến thăm Niên Niên sao?" Sở Dung rót nước cho thây Phó, hỏi một cách tình cờ.

Thây Phó cười nói: 'Hôm nay tôi đến thăm một người bạn và khi đi ngang qua tầng một thấy mọi người xếp hàng lấy số nên ghé qua. Bó hoa này tôi mua ở tiệm bên cạnh bệnh viện.'

Thế là hiểu rõ, thây Phó đến thăm bạn và chỉ tình cờ ghé qua thăm Niên Niên. Sở Dung nhẹ nhõm hơn nhiều, cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.

"Cám ơn thầy đã ghé qua; Sở Dung cười thành thật: "Mời thây ngôi lại chút nhé."

Thây Phó ngôi xuống, nói: "Thật ra tôi có chuyện muốn nói với cô Sở."

Sở Dung hỏi: "Ồ, với tôi à? Chuyện gì vậy thây?” "Những chuyện học hành của Phó Niên, cậu nhóc thực sự rất có tài năng nhưng ở trường học tôi lại thấy rằng..."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Sở Dung cười cắt ngang lời thây Phó: "Thầy đang tranh thủ thời gian nghỉ hè để kiểm tra sao? Bây giờ thây còn tự tạo thêm công việc nữa à?”

Thây Phó ngập ngừng, sau đó bật cười: "Nếu cô Sở không thích, tôi sẽ không nói tiếp." "Không phải cô không muốn nghe, Sở Dung đáp: "cô chỉ không muốn thây phải bận tâm mà thôi. Ở trường, Niên Niên không gây phiền phức cho thây chứ?"

Không, Phó Niên luôn là một học sinh xuất sắc, chỉ là hơi kín đáo một chút thôi.

Sở Dung nói: "Cô sẽ từ từ chỉ dạy cậu bé nhưng không thể vội được, mỗi đứa trẻ đều có suy nghĩ riêng.

Lúc này thây Phó mới hiểu vì sao Sở Dung có vẻ không vui, hoá ra cô ấy không thích nghe người khác phê bình con mình? Thây Phó cảm thấy hơi bế tắc, chỉ mong ở trường Phó Niên có thể thoải mái hơn và kết bạn nhiêu hơn.

Tuy nhiên, Sở Dung cũng hiểu mong muốn của thây Phó nhưng việc kết bạn không thể ép buộc. Niên Niên là một đứa trẻ có ý kiến riêng, biết mình cân gì và muốn kết bạn với ai. Thật ra, khả năng giao tiếp của cậu không hề kém, Niên Niên rất biết cách nói chuyện.

Cho nên Sở Dung không bao giờ lo lắng chuyện cậu sẽ vì tính cách trâm lặng ít nói của mình mà không kết bạn được. Đây vốn là tính cách của cậu, dùng dáng vẻ chân thật nhất của mình để kết bạn sẽ càng dễ dàng vui vẻ hơn. Không cần phải giả bộ thì tốt hơn nhiều mà, nếu như ép buộc Phó Niên vui tươi để thu hút những bạn nhỏ khác, vậy thì Sở Dung sẽ cảm thấy không ổn.

Hơn nữa, lân trước cô thấy ở phía cuối lớp học của Phó Niên có một bạn nhỏ hơi mũm mĩm trông có vẻ rất thích cậu, điều này chứng tỏ vẫn có bạn nhỏ thích tính cách này của Phó Niên.

"Được rồi" Thầy Phó đẩy kính lên mắt: "Thật sự nên tôn trọng suy nghĩ của trẻ con hơn."

Sở Dung cười gượng, có phải vừa nãy mình có hơi không lễ phép với thây giáo của Niên Niên không nhỉ? Quan niệm tôn sư mà Sở Dung muộn màng nhận ra đã bắt đầu công kích trong lòng cô. Sở Dung không khỏi chột dạ và áy náy, thây Phó cũng vì tốt cho Niên Niên, mà hình như thái độ của cô không nên quyết liệt như vậy.

Khi Sở Dung định nói thêm để làm dịu không khí thì thây Phó đã đứng dậy, chuẩn bị ra về.

7.97051 sec| 2392.633 kb